Tiểu Bổn Đản · Uncategorized

TBĐ 28

♥ Chúc mừng Victor và Yuri đã đính hôn ♥

222c583123b3cfc828e84f51a3303464

Chương 28

 Hiểu Quả em thì sao?

Edit: Rei

La Bảo Điệp gần đây khó được không ở La gia chủ trạch, cho nên chờ cô nghe được tin tức La Bảo Phàm có chuyện cũng đã là vài ngày sau .

Ngày mới vừa treo lên, dĩ vãng lúc này La Bảo Phàm nhất định mới ngủ, nhưng mà La Bảo Điệp lúc này chưa kịp đau lòng em trai, vội vội vàng vàng đi gõ cửa phòng hắn, nhưng mà một lúc lâu vẫn không người mở, ngược lại đưa tới vợ chú hai La Thái Dung.

Lưu Tuyết Thúy đang lên lầu, vừa nhìn thấy La Bảo Điệp sốt ruột cũng làm bộ buồn rầu bu lại.

“Tôi tưởng là ai đâu. Bảo Điệp a, tôi xem Kiến Tân Văn nha, Tân Triết kia là xảy ra chuyện gì a? Lần này tiểu minh tinh bị chụp có phải người trước chụp quảng cáo giường hay không? Sẽ không phải là hai người cùng nói chuyện làm ăn nói tới khách sạn chứ? Ai nha, thím hai cũng không muốn lải nhải, nhưng ông chồng này là chính con lúc trước tự mình ồn ào chọn ra, còn cùng La Vực thổi phồng ba hoa, kết quả đâu, con không ngẫm lại chính mình, cũng ngẫm lại người La gia có thể mất mặt theo hay không nha.”

Đối với chồng mình nhiều lần bị bắt gặp bao tình nhân, La Bảo Điệp cũng đã sớm quen bị cười nhạo, trước kia cô khẽ cắn môi nhẫn qua là được, nhưng lần trở lại này liên quan còn có tình huống La Bảo Phàm, La Vực bên kia… Thật sợ không dễ ăn nói.

Nhắc tới La Vực, Lưu Tuyết Thúy bỗng nhiên cười : “Đúng, tôi nói này, con lần trước trở về không phải nói La Vực đối ngốc tử kia rất tốt sao, không bằng hai người lúc này đi van cầu nó? Không chừng ngốc tử kia là một kẻ mềm lòng , còn có thể giúp hai người khuyên nhủ hai câu, La Vực không tức giận rồi.” Giống như cảm thấy đó là một ý kiến tuyệt hay, Lưu Tuyết Thúy vừa nói vừa liên tiếp gật đầu.

So sánh hai chị em bọn họ cùng một kẻ thiểu năng trí tuệ, La Bảo Điệp chỗ nào nghe không ra Lưu Tuyết Thúy ác ý, trong lòng lại muốn nói cái biện pháp này không bằng giữ lại hai vợ chồng các người về sau đắc tội La Vực lại dùng, nhưng cô rốt cuộc không dám tranh luận, chỉ quay đầu lại càng dùng sức gõ cửa, rốt cục kéo tỉnh La Bảo Phàm ngủ mê trên giường.

Trong phòng đầy mùi rượu, La Bảo Điệp lập tức đóng cửa cản trở tầm mắt của người bên ngoài, oán hận hỏi: “Em đang yên lành làm gì nhạ người Ngô gia? Con của ông ta cũng vào bệnh viện .”

La Bảo Phàm không cho là đúng: “Con trai bảo bối bọn họ tự mình làm, vào bệnh viện? Chết hay chưa a?”

“Đầu may hai mươi mũi!”

“Hai mươi mũi?” La Bảo Phàm cười nhạo, “Em đây phía sau còn bị nó kéo một lớp đâu, không lột nó một tầng da đã không tồi , coi nó về sau còn dám cùng lão tử kiêu ngạo.”

La Bảo Phàm xoay người, quả nhiên thấy phía sau lưng hắn dán một miếng băng gạc. La Bảo Điệp nhăn mày, nhưng trước mắt quan trọng nhất cũng không phải vấn đề này.

“Em đứng lên cho chị, theo chị đi!”

Bị La Bảo Điệp lôi kéo, La Bảo Phàm lập tức không kiên nhẫn đẩy ra.

“Đi cái rắm, đi chỗ nào a!?”

La Bảo Điệp trừng hắn: “Đi sinh thái viên!”

Vừa nghe đến phải đi gặp La Vực, La Bảo Phàm đầu óc còn có chút hồ đồ lập tức thanh tỉnh : “Làm, làm chi lại đi gặp thằng điên kia! ? ?”

“Em nói làm chi! Ngay cả chị cũng nhận được điện thoại , nó có thể không biết sao, Ngô gia cùng Kình Lãng hợp tác nhiều năm như vậy, con của ông ta hiện tại bị em đánh, em cảm thấy La Vực sẽ làm sao? Nhanh chóng theo chị đi nhận sai!”

“Con mẹ nó chị buông ra! Tôi không đi!” La Bảo Phàm thoáng cái lủi đến trên giường dùng sức siết chăn, nói cái gì cũng không để ý tới La Bảo Điệp .

La Bảo Điệp đi kéo hắn, lại bị La Bảo Phàm một cước đá lên bụng, đau đến nửa ngày không ngồi dậy.

La Bảo Điệp nửa ngồi xổm , rốt cục cũng nổi giận, lạnh lùng nói: “Được, mày không đi, tao không sợ bị mày liên lụy chết, nhưng mà mày muốn hại chính mày lại giống như chuyện Tôn Cường hai năm trước bị La Vực thu thập, tao cũng không giúp được mày!”

Cái tên “Tôn Cường” bình thường này lập tức kích thích đến La Bảo Phàm vốn là dầu muối không ăn, hắn xốc chăn lên đột nhiên ngồi dậy, từng hình ảnh khủng bố trước mắt xẹt qua. Một người lớn hai mươi tuổi, lại bị sợ tới mức sắc mặt tái nhợt còn nôn khan, “Em… Em…”

La Bảo Phàm nói quanh co nửa ngày lại không thể nói rõ một câu.

La Bảo Điệp cũng là bất đắc dĩ: “Đi thôi, chờ La Vực gọi điện thoại cho chúng ta, đó mới là thật xong.”

Trên đường đi, bên trong xe một mảnh yên tĩnh, chỉ có La Bảo Điệp ngẫu nhiên giáo dục La Bảo Phàm hai câu một lát nhận sai như thế nào.

Đợi đến sinh thái viên, hai người lại ở ngoài cửa đợi hơn nửa tiếng mới được cho phép vào, Phương Tỳ trước nói La Vực còn chưa thức, nhưng đến phòng khách vừa thấy, y lại hảo hảo ngồi đây xem tv.

Trong TV đang phát lại tin tức giải trí, người mẫu nổi danh cùng phú thương đã kết hôn nhiều lần ra vào khách sạn bị bắt gặp, xã hội ảnh hưởng ác liệt.

La Bảo Điệp không cần nhìn hình ảnh chỉ là nghe thanh âm kia liền xanh mặt, bất quá cô vẫn cố gắng duy trì trấn định, cúi đầu cũng không nhìn La Vực.

Cô không nói lời nào, La Vực cũng vẫn không mở miệng, trong phòng nhất thời chỉ dư tiếng giải thích khó nghe lại ra vẻ hài hước trào phúng, thẳng đến một thanh âm giòn giòn vang lên đánh vỡ ngưng trệ như vậy.

“Cái này… Tìm không thấy, tìm không thấy …”

Chị em La gia theo đó nhìn lại, chỉ thấy La Vực bên người còn ngồi một người, trên bàn bày một bức tranh ghép sắp hoàn thành, chỉ dư lại vài miếng thiếu góc. Thiếu niên nói chuyện đang thử từng mảnh từng mảnh hợp lại, nhưng lại ngốc vụng mà bận việc thật lâu sau cũng không thành công, không khỏi sốt ruột mà tìm kiếm La Vực hỗ trợ.

La Vực nghe động tĩnh quay đầu lại, lại thật sự cùng cậu đồng thời nghiên cứu.

Hai cái đầu sát bên nhau, La Vực không lấy mảnh đúng, mà là lấy ra mảnh sai để qua một bên, lại đi hỏi Hiểu Quả: “Hiện tại đâu?”

Đối với mảnh ghép bị loại bỏ qua gần đó còn hai mảnh, Hiểu Quả thử thử sau rốt cục tìm được đáp án.

Cậu cao hứng mà rung đùi đắc ý: “Cái này cái này… Đúng… Đúng, tìm được nha! ! !”

“Ân, rất lợi hại.”

La Vực khen cậu, lại đem đống mảnh ghép bỏ đi đẩy về trước mặt Hiểu Quả, mặc cậu tiếp tục ghép.

Đối với người bình thường có lẽ là mấy phút đồng hồ có thể giải quyết vấn đề, ngốc tử bên người La Vực lại dùng thật lâu thật lâu, kết quả ngay cả một mảnh cũng không thu phục, chẳng sợ La Bảo Phàm vốn đang lo sợ, nhưng bị thời gian dài như vậy làm nguội đi khiến hắn kiên nhẫn xói mòn hầu như không còn.

“Hừ…”

Một tiếng vang nhỏ từ khóe miệng của hắn tràn ra. Là thật rất nhẹ, sau lưng còn có tiếng TV quấy nhiễu, nếu không phải lắng nghe tuyệt đối có thể xem nhẹ, nhưng chỉ có động tĩnh nhỏ bé như vậy lại vẫn đưa tới La Vực nhìn chăm chú.

La Vực nhìn phía La Bảo Phàm, thẳng tắp nhìn hắn mấy chục giây, trong mấy chục giây này trừ bỏ Hiểu Quả một bên phát ra lầm bầm lầu bầu ra, không có người nói chuyện.

La Bảo Phàm lại chỉ cảm thấy mình giống như con chuột bị một con độc xà nhìn.

Một lát, La Vực dời tầm mắt đi chỗ khác, ánh mắt kia nhẹ nhàng . Nhẹ nhàng dừng ở trên người hắn, lại nhẹ nhàng rời đi, lại làm cho chị em La gia ra một lưng mồ hôi lạnh.

La Vực đối Phương Tỳ nói: “Phương lão sư, sao không đãi khách nước trà?”

La Bảo Điệp dừng lại, vội vàng nói: “Không, không cần, chúng tôi… Chúng tôi ngồi một chút liền đi.”

La Vực lại cười : “Gấp cái gì, tôi đã lâu không thấy Bảo Phàm , ngồi xuống hảo hảo tâm sự.”

Cái gì đã lâu, rõ ràng trước mới đi yến hội người Hàng gia, chỉ bất quá bọn họ trong mắt La Vực là muốn nhìn thấy có thể hiện hình, không muốn gặp sợ là tồn tại cảm còn không bằng mẩu thuốc lá cạnh bàn bị người dẫm bẹp một cái.

Y nói lời này khiến La Bảo Phàm lại là một phen hết hồn, bị La Bảo Điệp xô đẩy, bất đắc dĩ ngồi xuống ghế sa lông.

Dì Chu bưng nước trà tới, bên trong thả cánh hoa hồng, ngửi mùi vô cùng thơm ngát hợp lòng người, chính là hai người kia lại không một cái có tâm tình đi uống tách trà này.

La Vực cuối cùng tắt TV tranh cãi ầm ĩ không ngừng, nhất thời khiến trong phòng càng tĩnh mịch.

“Sắp đến tháng mười một rồi, ” La Vực bỗng nhiên cảm khái, “Trường học có phải sắp kiểm tra hay không?”

“Kiểm tra!” Một bên Hiểu Quả nghe hai chữ này giống như rất có cộng minh, nhẹ nhàng vỗ lồng ngực của mình nói, “Tôi có… kiểm tra.”

“A?” La Vực quay đầu tò mò hỏi: “Vậy cậu kiểm tra tốt không?”

“Ân!” Hiểu Quả dùng sức gật đầu, “Tôi là, một trăm điểm!” Cái lịch sử này rực rỡ đến mức khiến Hiểu Quả nhịn không được thường xuyên lấy ra khoe khoang.

“Thật giỏi!” La Vực nghiêm túc khen ngợi, quay đầu lại hỏi La Bảo Phàm, “Cậu thi qua một trăm điểm sao?”

Bị La Vực hỏi như vậy, La Bảo Phàm tay gắt gao siết chặt mới không nổi điên với ngốc tử so với mình. La Bảo Điệp cũng ở dưới bàn nhẹ đá chân em trai, ý bảo hắn nhanh tìm cơ hội nhận sai.

Cũng không đợi La Bảo Phàm nói chuyện, La Vực lại nói với Hiểu Quả.

“Tôi khi còn bé hình như cũng không thi quá một trăm điểm, Hiểu Quả xem ra… Là học sinh thông minh nhất tôi gặp qua.”

Y dùng khẩu khí chân thành như vậy, giống như thật sự sợ hãi than với tài trí của Hiểu Quả, khích lệ như vậy tự nhiên đổi lấy Hiểu Quả kiêu ngạo tươi cười, cũng đổi lấy một bên chị em La gia ánh mắt như nhìn kẻ điên.

“Ai, bất quá đại đa số trẻ con vẫn là khi còn bé nhu thuận nghe lời, trưởng thành liền có ý nghĩ của chính mình , ” La Vực lắc đầu, nhìn về phía La Bảo Phàm, “Cậu khi còn bé còn nói phải làm phi công đâu, bây giờ còn không phải là không đi trường học, cũng không đi thi.”

La Bảo Điệp vội vàng thay em trai cãi lại: “Bảo Phàm em ấy sẽ đi trường học , về sau cũng nhất định sẽ không bỏ thi nữa, lần này đánh nhau là em ấy không đúng, em ấy biết sai, lần tới tuyệt đối không tái phạm …”

“Tại sao đánh?” La Vực rốt cục đem đề tài kéo đến việc này.

La Bảo Phàm há miệng, lại không nghe rõ nói gì.

La Vực tri kỷ mà lại sát vào hắn chút, nâng nâng tay chỉ, ý bảo La Bảo Phàm hảo hảo tự nói với mình.

La Bảo Phàm nhìn khuôn mặt tái nhợt kề bên, nuốt khẩu nước miếng nói: “Bãi… bãi đỗ xe trường học, nó chắn đường em…”

Con cháu hào môn ỷ vào tiền tài quyền thế trong nhà toàn không an phận, ngày thường luôn đổi chạy xe có tiếng, vốn là nhìn nhau không vừa mắt, một lời không hợp đánh nhau cũng bất quá là mâu thuẫn lâu dài trở nên gay gắt mà thôi.

“Em liền đá nó một cước, bản thân nó liền ngã lên thanh chắn trên đường đi.” Không may có hòn đá nhọn đâm vào gáy Ngô thiếu gia.

“Thì ra là giúp người ta mở cái gáo như vậy, ” La Vực nghe xong bừng tỉnh đại ngộ.

Những lời này tự nhiên cũng bị một bên lỗ tai to không cẩn thận nghe được, lỗ tai to nhỏ giọng thì thà thì thầm.

“Bảo Phàm em ấy…”

La Bảo Điệp còn ý đồ muốn thay La Bảo Phàm giải thích, lại bị La Vực ngón tay để bên môi đổ trở về.

Không có gây trở ngại, La Vực nhẹ nhàng lôi kéo lỗ tai Hiểu Quả, hỏi: “Nói cái gì đó?”

Hiểu Quả bắt được từ mấu chốt vừa rồi lần đầu tiên nghe thấy, kỳ quái nói: “Gáo là… Cái gì?”

La Vực kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Gáo chính là làm từ hồ lô .”

Hồ lô a, Hiểu Quả biết!

“Đường… Hồ lô!” Hiểu Quả có rất lực liên tưởng phong phú.

La Vực nhãn tình sáng lên: “Thật là có điểm ý tứ, ít nhất màu sắc giống, đều là hồng hồng , tách ra còn sẽ giữ nước.”

Mắt thấy Hiểu Quả lâm vào hồi tưởng mứt quả, La Vực nói: “Một lát để dì Chu làm mấy cây, bà ấy sẽ không tìm đầu bếp viên khu.” Nói xong còn không quên hai người trước mắt, đặc biệt La Bảo Phàm, La Vực rất hào phóng: “Hai người cũng nếm thử hương vị?”

La Bảo Phàm chỉ cảm thấy dạ dày dị động, cổ họng kéo căng.

“Tiểu Tiêu nói, lão Ngô Cương điện thoại cho hắn, vì chuyện này công ty bọn họ sang năm không nguyện ý cùng chúng ta hợp tác rồi, nếu muốn tiếp tục hợp tác, đưa ra thành ý khác.” La Vực thở dài, “Hai người biết, tôi ghét nhất người khác cùng tôi nói điều kiện, một khi đã như vậy, một hợp hai tán cũng không phải cái gì đại sự, còn có thể thuận tiện kiện bọn họ trái hợp đồng lấy chút tiền trinh. Nhưng mà… bản thân người làm chuyện này, hậu quả cũng nên tự mình phụ trách một phần, tôi muốn toàn bộ thay cậu gánh chịu, nói ra, có vẻ tiểu thiếu gia La gia chúng ta quá khiếp nhược a, đúng hay không?”

La Vực cười hỏi, tiện đà lại nhẹ nhớ lại.

“Lời này sao lại có chút quen thuộc, tôi trước kia không phải đã nói?”

Dây thần kinh mặt La Bảo Phàm đã nhanh mất cân đối.

Lời này La Vực đích xác nói qua, hai năm trước, còn nguyên, giống nhau như đúc, mà lần đó là La Bảo Phàm vừa thành niên vì rượu đụng người trọng thương.

Khi đó hắn mới vừa cầm giấy phép lái xe, xe là La Thái Dung đưa , La Bảo Phàm liền ra cửa tìm đường chết, không nghĩ tới đụng ngã một kẻ lang thang bên đường. Người không chết, nguyện ý giải quyết riêng, chính là công phu sư tử ngoạm muốn bồi thường không ít. Nhưng mà lấy tài lực La gia, chút tiền ấy căn bản không phải vấn đề, nhưng tiền đề là La Vực không biết.

La Vực không gật đầu, La gia không ai dám thay La Bảo Phàm xuất số tiền này. La Vực cũng không phải người keo kiệt , y chính là có một điều kiện. Nói như thế nào cũng là La Bảo Phàm thương tổn người ta, La Vực xem ra, em trai hẳn là chân chính quan tâm đối phương một chút. Vì thế, La Vực vỗ đùi quyết định để La Bảo Phàm tự mình đi chiếu cố đối phương một đoạn thời gian.

Trước sau là bảy ngày, tám ngày, cũng hoặc là mười ngày, La Bảo Phàm đã nhớ không rõ , bởi vì ngắn ngủn mấy ngày này với hắn cơ hồ như là ác mộng cả đời.

Xe lúc ấy bốc lửa, La Bảo Phàm không có việc gì, lại đem đối phương bỏng không nhẹ. La Vực an bài máy móc tốt nhất bảo dưỡng, nhưng mà La Bảo Phàm tự tay chiếu cố vẫn là bao gồm giúp người bị bỏng lau, thay thuốc, thậm chí là rửa vết thương…

Chiếm đầy toàn bộ thế giới là miệng vết thương thối rữa, chảy khắp hai tay chảy toàn thân là vô vô tận mủ máu, còn có tiếng la hét chói tay vĩnh viễn sẽ không dừng lại, hết thảy hình ảnh này đến nay đều là ký ức khủng bố La Bảo Phàm đêm khuya mơ về. Hắn phẫn nộ qua, cự tuyệt qua, nhưng chút phản kháng bạo lực này ở La Vực trước mặt cái rắm cũng không phải, y chính là nói cho La Bảo Phàm trốn không thể trốn, hắn chạy đi một ngày, thì phải ở thêm một năm.

Như vậy tiếp tục, nói không chừng ngày nào đó La gia chúng ta liền bồi dưỡng ra một vĩ nhân y thuật cứu sống tuyệt luân?

La Bảo Phàm vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt La Vực lúc ấy nhìn mình nói những lời này trong mắt lóe sáng chờ mong lại ký thác kỳ vọng cao. Cũng là khuôn mặt này ở trong lòng La Bảo Phàm ký xuống dấu vết hung ác nham hiểm khó có thể phai mờ.

Cho đến nay lại bị nhắc tới, La Bảo Phàm sợ hãi rốt cục che dấu không nổi, hắn gắt gao nắm mép quần, lo lắng nói với La Vực: “Anh, em sai…em biết sai, em về sau không bao giờ đánh nhau, em nhất định hảo hảo đọc sách, hảo hảo làm người…”

La Bảo Điệp cũng ở một bên ức chế không được nức nở lên, một bên cầu xin xen lẫn một bên khóc, hai người tra trộn phối âm hiệu quả so với TV còn náo nhiệt hơn.

Bối cảnh phụ họa kèm âm thanh độc đáo như vậy, La Vực vẫn thần thái tự nhiên giúp Hiểu Quả phân loại mảnh ghép, trên mặt thần sắc thậm chí là ôn nhu .

Thẳng đến một tiếng “chát” thanh thúy vang lên. Đó là động tĩnh bàn tay đánh lên da.

La Vực quay đầu liếc liếc ghế dựa bên cạnh không người, lại nhìn phía chị em La gia, thì ra Hiểu Quả đang ngồi không biết khi nào lại đi đến nơi đó.

Hiểu Quả đứng trước mặt La Bảo Điệp hai tay kẹp ở sau lưng, bả vai phòng bị đến hơi hơi nhô ra, bên chân thì nằm một cái khăn tay trơ trọi.

La Vực quét một vòng, thu hồi tươi cười

“Hiểu Quả.”

Nghe La Vực gọi, Hiểu Quả lập tức chạy trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, trên mặt cậu mặc dù không có cảm xúc quá lớn, nhưng mà từ trong con ngươi rũ xuống có thể thấy được một tia ngây thơ ủy khuất.

“Chị ấy… Khóc.” Hiểu Quả nhẹ nhàng nói.

La Vực nắm cậu tay lên, có thể nhìn thấy phía trên có một mảnh hồng ngân bị đánh ra, La Vực nhẹ nhàng thay cậu xoa, không nói một lời.

La Bảo Phàm ẩn ẩn biết mình lại gây họa, hắn muốn giải thích là ngốc tử kia mạc danh kỳ diệu chạy tới vươn tay , ai biết cậu muốn làm chi. Chính là nói cho cùng La Bảo Phàm vẫn là bởi lửa giận vì kinh sợ La Vực bị áp chế đi lại bùng lên, vừa thấy Hiểu Quả tới gần, liền không có thể khống chế nổi.

Tên ngu xuẩn có đãi ngộ tốt đẹp, càng tôn lên hoàn cảnh hai người bọn họ thê thảm.

Dựa vào cái gì? !

Nhưng La Bảo Phàm nội tâm có khó chịu hơn, trên mặt chỉ có thể cố gắng giải thích: “Em, em không phải cố ý đánh cậu ta …”

La Bảo Điệp cũng nóng vội cuống quít nhặt lên khăn tay trên sàn, không quản bẩn hay không bẩn liền lau mặt.

“Cám, cám ơn cậu…”

Cô muốn nặn ra tươi cười với Hiểu Quả, biểu tình lại chỉ có vặn vẹo. Còn thật bị thím hai miệng quạ đen kia nhất ngữ thành sấm , bọn họ chẳng lẽ đã đê tiện đến mức cần tìm kiếm một đứa ngốc thương hại sao?

La Vực ôm chặt người, cúi đầu hỏi Hiểu Quả: “Có đau hay không?”

Muốn đưa đối phương khăn tay ngược lại bị đánh tay, Hiểu Quả bị đả kích nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lại lắc đầu. Vừa rồi có chút đau, hiện tại La Vực xoa xoa đã không đau . Cậu tới sát bên người La Vực, lại từ khe hở cánh tay của đối phương ló ra ánh mắt trộm nhìn hai người xa xa.

La Vực nói: “Về sau gặp người xa lạ, đừng tùy tiện nhào qua, biết chưa?” Chính là y đại khái quên, khi đó bản thân mời Hiểu Quả ăn dưa hấu, hẳn là cũng chỉ là một người xa lạ.

Hiểu Quả vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Mà hai người cách đó không xa nghe thấy lời này, sắc mặt chính là mười phần phấn khích.

“Được rồi, nói là nói như vậy, cậu cũng là em trai của tôi, tôi không có khả năng không đau lòng.”

Trước một giây còn là “Người xa lạ”, sau một giây lại biến thành “Đau lòng em trai”, may là hai người sớm đã quen tính tình La Vực chuyển đổi thất thường.

La Vực dùng một loại ngữ khí hòa ái nói với La Bảo Phàm: “Cậu đánh nhau, không lên lớp, nói cho cùng cũng là bởi vì không thích trường học. Theo tôi thấy, nếu không thích thì đừng ủy khuất chính mình . Tôi đã thay cậu làm thủ tục nghỉ học, từ nay về sau, sẽ không lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.”

Lời này vừa nói ra, La Bảo Điệp nước mắt chảy càng dữ .

La Bảo Phàm mặc dù không phải danh giá sinh ra, nhưng rốt cuộc là chỗ đi học, đuổi học không quan hệ, chỉ cần có tiền xuất ngoại tiến tu là biện pháp dùng nhiều, chính là trường học bất quá là giúp La Bảo Phàm bảo lưu, đến La Vực ở đây liền trực tiếp chặt đứt tất cả đường lui của hắn, La Vực lời này ý tứ là La Bảo Phàm kiếp sống đi học dừng ở đây , hắn nếu muốn làm một phế nhân, vậy cả đời đều là phế nhân đi.

Bản thân La Bảo Phàm cũng ngây ngẩn cả người, dưới biểu tình hắn giật mình, La Vực dắt tay Hiểu Quả đứng lên.

“Tôi nhìn cô sinh hoạt cũng không vội, ” Y đối La Bảo Điệp có ý ngầm chỉ, lại chuyển hướng La Bảo Phàm, “Về sau cậu cũng nhàn rỗi , một khi đã như vậy, hai người có thể thường thường kết bạn đi thăm thăm mẫu thân mấy người, bà ta… Có thể đáng thương hơn hai người nhiều.”

La Vực nói xong, liền đi đến lầu hai.

“Trên lầu có vài cái khung ảnh đẹp, chúng ta đi xem chọn cái nào đem tranh ghép treo lên được hay không?”

La Vực xoa bóp tay Hiểu Quả, đem lực chú ý của cậu từ trên người hai người kia kéo lại.

“Được! !”

“Màu trắng đẹp hay là màu đen đẹp nha?” La Vực hỏi.

“Ưm… màu phấn hồng!”

“Chỗ nào có màu phấn hồng?”

“Màu da cam!”

“Chúng ta không có màu da cam, cậu đang nói bậy sao?”

“Màu phấn hồng!”

“Được rồi, ngày mai đi mua một bộ màu da cam…”

Mãi cho đến hai người biến mất, thanh âm La Vực ôn nhu còn không gián đoạn mà bay tới, ở trong tai chị em La gia lại chỉ cảm thấy lạnh…

********

Thọ yến Hàng gia khiến La Vực ra cửa một chuyến khó chịu vài ngày, sau một đoạn thời gian y lại về những ngày bình thường trong biệt thự.

Đúng giờ ba bữa, đúng giờ nghỉ ngơi, thời tiết tốt liền ra ngoài phơi nắng phơi nắng, dưới tình huống thể lực cho phép cũng sẽ cùng Hiểu Quả cùng ngồi xe điện ngao du trong rừng. Khi bác sĩ đến làm kiểm tra, đều phản hồi nói La Vực thể chất đã có tăng cường rõ ràng.

Chạng vạng hôm nay, La Vực bỗng nhiên thấy Hiểu Quả cầm giỏ nhỏ của mình muốn ra cửa. Giỏ đó cũng là xã công đứng thống nhất phát , chất liệu là sợi đay, màu sắc đặc biệt kỳ quái, phía trên còn có quảng cáo xí nghiệp, bất quá Hiểu Quả cõng trên lưng như là một học sinh.

“Đi đâu đó?” La Vực hỏi.

Hiểu Quả nói: “Tìm… lão gia gia.”

La Vực khó hiểu: “Cái gì lão gia gia?”

Hiểu Quả cào cào tóc của mình: “Lão gia gia, tôi muốn, cắt tóc .”

Trước khi gặp được La Vực, Hiểu Quả rất nhiều chuyện đều chế định vô cùng có kế hoạch, đương nhiên đó cũng không phải bản thân cậu an bài , mà là dưới sự trợ giúp của xã công từng ngày từng ngày huấn luyện ra , tuy rằng bản khắc, lại giúp Hiểu Quả sinh hoạt mang đến trật tự cơ bản.

Như là số năm mỗi tháng, phải đem tiền lương giao cho Lô Vi Hồng, số mười mỗi tháng lại là ngày Hiểu Quả cắt tóc. Trước đó từng bởi vì muốn mua táo cho La Vực mà đánh vỡ quy luật làm xuất hiện hỗn loạn, sau đó hiện tại cũng vì cùng La Vực ở chung khiến Hiểu Quả bỏ lỡ cắt tóc, thẳng đến tóc dài đến sắp che khuất ánh mắt Hiểu Quả mới nhớ tới.

La Vực ngược lại không cảm thấy Hiểu Quả tóc quá dài, ngược lại, Hiểu Quả tóc có chút quăn tự nhiên, sờ lên vừa mềm vừa co dãn, bình thường phồng phồng trên đỉnh đầu lúc ngủ dán mặt cũng không thấy đâm, La Vực rất thích. Hơn nữa bọn họ có stylist riêng, dĩ vãng đều tùy gọi tùy đến, bất quá trước mắt nhìn bộ dáng Hiểu Quả sớm có kế hoạch nhỏ của mình, La Vực cảm thấy rất có ý tứ.

Ngồi ở chỗ ngồi phía sau ô tô, La Vực hỏi: “Lão gia gia ở nơi nào?”

“Ở nhà, ” Như là cảm thấy không đúng, Hiểu Quả bổ sung, “Trước kia , trong nhà.”

Theo Hiểu Quả chỉ thị, xe một phen loạn chuyển sau thật vất vả tìm được địa phương kia. Nếu không phải Hiểu Quả thường đến, La Vực cũng không biết thì ra trong đô thị thế nhưng còn sẽ tồn tại kỹ thuật ban sơ như vậy, một cái quầy hàng nho nhỏ, một cái chiếc ghế, một mặt gương lớn, một cái chậu rửa mặt, chính là hết thảy lão nhân kia gia mưu sinh.

Hiểu Quả xuống xe, quen thuộc đi đến đối phương.

Khách nhân lui tới rất thưa thớt, chẳng sợ có, phần lớn người nơi này cỡ tuổi ông chủ quán, chỉ có Hiểu Quả, gương mặt trẻ tuổi nhất, ngồi ở chỗ kia lại một chút cũng  không không hợp.

La Vực không xuống dưới, y chỉ xuyên qua thủy tinh yên lặng mà nhìn đầu kia.

Lão gia gia hiển nhiên nhận thức Hiểu Quả, cũng không cần nhiều lời, sau khi Hiểu Quả ngồi xuống trực tiếp vòng lên một tấm vải trắng lên trên người của cậu, lấy ra cây lược gỗ kéo bắt đầu động tác.

Hiểu Quả cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích tùy ý lão gia gia ở trên đầu của cậu bận rộn, cắt đến tóc mái cậu nghe lời nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng chớp động.

Đó là hình ảnhđơn giản rồi lại kỳ diệu, chạng vạng nắng chiều từ dưới mái hiên nhỏ hẹp tản mát rơi xuống dưới, rõ ràng hai bên ngựa xe như nước như vậy, nhưng hết thảy ồn ào náo động lại đều không thấu đến kia người đứng người ngồi kia, giống như thời không bị ngưng kết.

La Vực lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, đem cameras nhắm ngay phía trước.

Không lâu sau, Hiểu Quả trở lại.

Lão gia gia tay nghề… Chỉ có thể nói truyền thừa rất tốt, vô luận là cái gáy Hiểu Quả hay là tóc mai, cũng hoặc là tóc mái đều cắt , ân, vô cùng chỉnh tề.

Hiểu Quả ngồi vào bên trong xe, thấy La Vực cùng Phương Tỳ đều nhìn mình, không khỏi lộ ra một cái cười ngại ngùng.

“Cắt xong rồi.” Cậu nói.

La Vực gật đầu, vốn định xoa một phen, nhưng tay thò đi lại dừng, chỉ phủi đi lọn tóc mỏng rơi trên vai Hiểu Quả.

“Đi Chỉ Quang.” La Vực nói với lão Lý lái xe.

Cái đích này khiến Phương Tỳ có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không có phát biểu dị nghị.

Chỉ Quang cơ hồ ở một đầu khác của A thị, trên đường La Vực cùng Hiểu Quả đều ngủ một giấc, La Vực bên ngoài cơ hồ ngủ không quen, bất quá nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, ngược lại Hiểu Quả ngủ đến ngã trái ngã phải, kiểu tóc mới cắt xong cũng bị ép tới loạn thất bát tao .

“La tiên sinh, tôi đến…” Phương Tỳ quay đầu lại nói.

La Vực bị dựa vào chỉ lắc đầu, vươn tay nâng mặt Hiểu Quả thay đổi tư thế liền không cử động nữa .

Một phen xóc nảy, xe rốt cục ngừng lại, ngoài xe đã đứng vài người.

Nhận thấy được tầm mắt La Vực đảo qua, trước đó mật báo Phương Tỳ chỉ có cúi đầu.

Cửa xe mở ra, Hiểu Quả cũng tỉnh lại, vừa xuống xe nhận được chính là các loại tò mò đánh giá.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, La Vực đã có một đoạn không lại đây, chính là trước kia mỗi lần đều là độc hành y lúc này đây bên người lại theo một người? Lại nhìn kỹ, thiếu niên kia xoa ánh mắt bằng bề ngoài thật sự có chút đoán không ra thân phận.

Những người vây xem tự nhiên cũng có nghe nói cái gì đó , nhưng cũng không nghĩ tới La Vực lại sẽ đem người dẫn đến Chỉ Quang, mà những người khác không rõ lại càng trong đầu suy đoán sôi nổi.

La Vực dùng tay nhẹ thay Hiểu Quả chải vuốt tóc loạn xung quanh, hỏi đứng nam nhân đứng ở trước nhất: “Anh Phong, Hàng tiên sinh bọn họ đã tới chưa?”

Nam nhân đứng trước nhất nhìn so La Vực lớn tuổi hơn một ít, dáng người lại ngược lại còn bảo trì có hình có khoản, nhìn rất có hương vị.

Cù Phong vuốt cằm: “Đến, bọn họ trước ở dưới lầu dùng bữa tối, hiện tại mở vài phòng cùng một đại sảnh.”

La Vực “Ân” tiếng, tiện đà đi đến”Chỉ Quang” cách đó không xa.

Chỉ Quang, trong vòng thương nghiệp A thị phồn hoa, tất cả cao thấp ba tầng, là một nhà hàng, quán bar, KTV vân vân nhiều hạng giải trí là một loại hình CLUB cao cấp, trừ cửa hiệu lớn nhất này ra, ở toàn quốc còn có sáu chi nhánh, ông chủ bọn họ chính là La Vực.

“Chỉ Quang” là tài sản tư nhân của La Vực, không liên quan La gia, không liên quan bất cứ người nào.

La Vực đi được nhân viên sau cửa dẫn đường, mặc dù như thế, xa xa lộ ra muôn màu muôn vẻ khiến cho Hiểu Quả chưa bao giờ đặt chân tới loại địa phương này nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.

Thiệt nhiều chỗ đang sáng lên…

A, trên tường có cá nhỏ.

Trên đất vì cái gì sẽ động đâu?

Hiểu Quả biểu tình vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, nếu không có La Vực dắt, phỏng chừng đi hai bước liền ngã sấp xuống .

Chính là so sánh với trạng thái của cậu bị hấp dẫn thật sâu, La Vực giữa mày đã có một nếp nhăn.

“Chỉ Quang” phân loại đặc biệt tinh tếthậm chí đa nguyên, hộ khách cũng tương đối cao đoan, nhưng dạng chỗ ăn chơi này hoặc nhiều hoặc ít so địa phương bên ngoài phức tạp nhiều. Chính là hiện nay đâu? Chung quanh một mảnh pkhông sạch, không khí cũng tươi sáng, đại bộ phận khu vực đều yên tĩnh đến quả thực có thể trực tiếp treo tranh mở triển lãm.

“Làm cái gì vậy?” La Vực hỏi Cù Phong, “Không cần buôn bán?”

Cù Phong dừng lại không nói chuyện, hai người bên cạnh cũng không lên tiếng.

Cho dù bị La Vực giáo huấn, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy, ông chủ hiện tại trạng huống bọn họ nhiều ít hiểu biết chút, La Vực cần ở địa phương sạch sẽ tĩnh dưỡng, cái loại mùi khói vị nước hoa chỗ nào ngửi được , vạn nhất xuất ngoài ý muốn làm sao? Cho nên vừa nhận được tin tức Phương Tỳ gửi tới, bọn họ thật sự trong thời gian hữu hạn đem không gian xa hoa truỵ lạc quét ra một mảnh thanh minh, cửa sổ toàn bộ thông gió, đêm nay La Vực không đi lên ai cũng không thể chạm thuốc lá, bắt được phòng có khách nhân hút trực tiếp mời đi ra ngoài.

“Học được một chiêu, lần tới gặp gỡ không chào đón người trong nhà đến, chúng ta cũng như vậy thử xem.” La Vực nghiêng đi mặt cười nói với Phương Tỳ.

“Ông, ông chủ, oan uổng a…” Một người cao gầy nhịn không được ngập ngừng nói.

Mà người nói chuyện không phải ai khác, đúng là A Bình lần trước cùng Phương Tỳ đi giúp Hiểu Quả lấy đồ vật, mà đứng một bên khác của Cù Phong, không phải A Quang thì là ai.

La Vực lành lạnh liếc đối phương một cái, A Bình lập tức câm miệng.

Cù Phong chính là cười cười, hắn biết La Vực chính là thuận miệng nói, nếu y giận thật, trường hợp tuyệt không phải chỉ như vậy.

La Vực chỉ đến xem , không tính toán kiểm duyệt nhân viên, Cù Phong mở cho y một gian phòng lớn, hắn để người khác không việc đều tan, xem như nghỉ sớm. Phương Tỳ cũng theo Cù Phong rời đi đi thả lỏng thả lỏng.

La Vực cho Hiểu Quả chút thức ăn cậu thích, bản thân chỉ cần phần cháo, kết quả lúc đưa tới, phòng bếp cố ý vì y lại làm mấy thứ thanh đạm thích hợp ăn sáng.

Trong phòng lớn có KTV cùng máy chơi game, trò chơi đơn giản nhất chính là đánh chuột, ăn cơm, La Vực sai người mở trò chơi cho Hiểu Quả chơi.

Hiểu Quả cầm cây búa lớn, cứ việc cậu đã thập phần chuyên chú , chính là năng lực phản ứng trì độn vẫn như cũ khiến cậu liên tục rất nhiều ván cũng đánh không trúng một con chuột.

Hiểu Quả trên mặt biểu tình dần dần suy sụp.

La Vực lại chỉ chống cằm, cười nhìn bộ dáng Hiểu Quả cố sức, cũng không có ý tứ giúp đỡ. Thẳng đến Hiểu Quả phồng miệng gấp đến độ khí đều suyễn không đều , La Vực mới chậm rãi gỡ xuống một cây búa khác “bẹp” nện lên đầu con chuột.

—— 1 điểm!

“A a, đánh được, đánh được nha!” Hiểu Quả thật vui vẻ, có phải bản thân tự tay đánh được hay không tựa hồ cũng không trọng yếu.

La Vực lại thay cậu đập vài cái, mắt nhìn điểm từng chút dâng lên, Hiểu Quả quả thực hết sức vui mừng, bất quá này rốt cuộc cũng là việc thể lực, không lâu sau La Vực có chút mệt.

Giờ phút này Cù Phong gõ cửa tiến vào cười nói dưới lầu Hàng tiên sinh uống đến rất high, say đến từ lan can lật người đi xuống.

La Vực nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy đi xem hắn chết hay không chết. La Vực để Hiểu Quả hảo hảo chờ đừng có chạy lung tung, bản thân chống gậy đi xuống lầu. Đến nơi ấy liền phát hiện đám bạn tinh anh này cũng chơi quá, nằm nằm, lảo đảo, lan can rất lùn, Hàng Nham nằm trên thảm, ở nơi ấy mơ hồ cùng người muốn rượu.

La Vực đứng cách mười bước trong chốc lát, nói với Cù Phong: “Không tắt thở trước đó không cần lại nói cho tôi biết .”

Cù Phong cười : “Vậy rượu Hàng tiên sinh…”

“Cho bọn hắn uống, ” La Vực nói, “Hắn chết trong chốc lát chính mình sẽ sống .”

Bỏ lại những lời này, La Vực lại quay đầu.

Mà Hiểu Quả bị ở lại phòng vốn tính toán cẩn tuân La Vực phân phó, cũng không biết có phải vừa rồi uống nước trái cây nhiều quá hay không, cậu bỗng nhiên rất muốn đi WC. Loại người đặc biệt này, năng lực kiềm chế kém, lực nhẫn nại kém, cái trước Hiểu Quả đã học tập cực tốt, cái sau với cậu mà nói khó khăn lại quá lớn. Hiểu Quả căn bản không nín được, cậu cũng không biết bên trong gian phòng có toilet riêng, tại chỗ quay vòng trong chốc lát sau thật sự không quan tâm La Vực dặn dò, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cũng may La Vực đã sớm thêm tâm nhãn để những người khác nhìn chằm chằm phòng này, A Bình thăm dò vừa thấy cửa phòng nửa mở mà bên trong không có một bóng người, lập tức theo đuổi theo phía sau Hiểu Quả, thành công ở nửa đường chặn lại đối phương.

Chính là nhìn Hiểu Quả kia không ngừng đi bước nhỏ, A Bình chỉ có thể tìm toilet gần nhất để cậu giải quyết trước.

Hiểu Quả hư hư xong sau, ở bên chậu rửa tay nghiêm túc rửa tay, bỗng nhiên hai nữ nhân giữ chặt cậu.

Các cô kỳ thật đã đánh giá Hiểu Quả hơn nửa ngày , lúc này một phen giữ chặt người càng sát lại gần.

“Thật là anh a… anh thế nhưng một chút đều không thay đổi, A Phân… A Phân cậu mau đến xem a.. tớ không nhận sai người…”

Cô vừa gọi như vậy, cũng gọi một nữ nhân khác đến , nữ nhân vây quanh Hiểu Quả cũng là nhìn chằm chằm, cuối cùng lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

“A, đúng đúng đúng đúng… Chính là anh ấy, chúng ta mới vừa còn nói đến đâu. Để tớ suy nghĩ, anh ấy gọi cái gì tới, Noãn… Noãn cái gì… Lâu lắm không gặp, tớ quên…”

Các cô như vậy mạc danh kỳ diệu hành động tự nhiên đem Hiểu Quả dọa lui . Bên ngoài A Bình nghe động tĩnh vội vàng đi vào đem người tách ra.

“Ai ai ai, các tiểu thư các tiểu thư, các vị uống rượu nha. Đừng nhận sai người, các vị là phòng số 3 đúng hay không? Tôi để phục vụ sinh đưa các vị trở về.”

A Bình một phen cố gắng rốt cục đem những người kỳ quái cùng ma trảo của các cô từ trên người Hiểu Quả tách ra .

Chờ Hiểu Quả trở lại phòng ban đầu, La Vực đã ngồi ở đàng kia chờ .

A Bình vội vàng đem chân tướng báo cáo lại, bao gồm vừa rồi ở toilet gặp gỡ trạng huống đột phát, xem như thay Hiểu Quả giải thích cậu không chào mà đi.

La Vực yên lặng nghe, ánh mắt nhìn phía Hiểu Quả hiện lên một tia gợn sóng.

Y ngoắc Hiểu Quả, để người ngồi xuống bên người, vuốt tóc Hiểu Quả nói: “Em tuy rằng luôn chạy loạn, bất quá anh không có không vui, bởi vì… Anh thích nhất Hiểu Quả . Hiểu Quả em thì sao?”

======

Đổi xưng hô đôi bạn trẻ nhé, 28c roài, chương này dài kinh hồn, gấp 3 bình thường =_=

Bình luận về bài viết này